Tỷ phú Michael Rubin
Michael Rubin, tỷ phú xếp thứ 256 trong Top 400 người giàu nhất tại Mỹ là người điều hành công ty thương mại điện tử Kynetic - chuyên về các mặt hàng thể thao, điện tử và một số hàng hóa khác.
Mẹ của Michael, bà Paulette Rubin cho biết ông đã từng đảm nhận vị trí lãnh đạo từ thời còn đi học.
Từ việc bán thẻ bóng chày cho đến kinh doanh dịch vụ cắt cỏ thuê ("Michael nói rằng nó sẽ không đẩy máy cắt cỏ mà sẽ thuê những đứa trẻ khác làm việc đó", bà nhớ lại). Sức hút tự nhiên cùng bản năng tính nhẩm nhanh đã giúp Michael đàm phán thành công ngay khi còn rất nhỏ.
Bà Paulette đã chia sẻ với Michela Tindera của Forbes về thời thơ ấu của một tỷ phú.
Michela Tindera: Michael là một cậu bé như thế nào khi lớn len ở vùng ngoại ô Philadelphia?
Paulette Rubin: Michael tham gia giải bóng chày Little League, chơi bóng rổ, karate nhưng nó đặc biệt quan tâm đến kinh doanh.
Tindera: Michael đã bao giờ chia sẻ về việc ông ấy muốn làm gì để kiếm sống chưa ạ?
Rubin: Một lần, khi Michael 9 tuổi, chúng tôi có một vài người bạn đến chơi và nói chuyện về chồng của tôi, Ken (một bác sĩ thú y) và những con chó. Mọi người nghĩ rằng Michael rất yêu động vật, vì vậy có thể nó cũng muốn trở thành một bác sĩ thú y. Bạn của tôi hỏi: "Sau này lớn lên cháu muốn làm gì?". Và câu trả lời của Michael là "Một triệu phú". Tất cả chúng tôi đã rất ngạc nhiên. gia đình tôi có một cuộc sống thoải mái, nhưng cả hai vợ chồng tôi không phải những người quan tâm nhiều đến vật chất. Do đó, tôi không biết Michael đã lấy suy nghĩ đó từ đâu ra.
Michael Rubin khi còn trẻ
Tindera: Khoảnh khắc đầu tiên mà bà biết được Michael sẽ thành công là khi nào?
Rubin: Năm 9 tuổi, lần đầu tiên Michael được đi cắm trại qua đêm. Khi tôi đang nấu ăn trong nhà bếp, Michael nói chuyện với một người bạn của chị gái. Nó biết được cậu bé ấy có một bộ sưu tập thẻ bóng chày rất tuyệt vời, vì vậy muốn đề nghị cậu ấy được mang theo bộ sưu tập đó trong chuyến cắm trại.
Cậu bé đó sống cách chúng tôi 2 nhà, Michael đã đến đó và nói với cậu ấy rằng: "Chúng ta nên thỏa thuận về mức phí' - một đứa trẻ 9 tuổi sẽ không đưa ra lời đề nghị như vậy.
Sau đó tôi và Michael đã ngồi xuống trao đổi với nhau. Tôi nói rằng những đứa trẻ tại buổi cắm trại sẽ chẳng có tiền để mua chúng đâu. Sau đó, Michael khiến tôi kinh ngạc khi nói rằng nó không có ý định bán cho bọn trẻ, mà là cho bố của chúng. Vì không muốn Michael thất vọng, tôi nói với nó rằng những ông bố chỉ quan tâm đến việc bọn trẻ làm chứ không phải là mua thẻ bóng chày.
Nhưng tôi đã sai. Michael bán được rất nhiều thẻ. Và đó là ý niệm mơ hồ đầu tiên của tôi về việc Michael gia nhập vào thế giới kinh doanh.
Tindera: Nhắc đến việc kinh doanh, khi nào Michael bắt đầu kinh doanh tại tầng hầm ngôi nhà của bà?
Rubin: Michael đến một trại đua trượt tuyết ở Mount Hood, Ore năm 12 tuổi. Ngoài trượt tuyết và đua xe, họ đã dạy chúng làm thế nào để điều chỉnh ván trượt. Chồng của tôi có một phòng tối không sử dụng ở tầng hầm và Michael đề nghị được dùng nó để kinh doanh ván trượt tuyết. Chúng tôi đồng ý nhưng thầm nghĩ chắc Michael sẽ chẳng làm được gì với nó cả. Hai ngày sau, nó mang về 500 tấm danh thiếp. Khi Michael 15 tuổi, nó đã là chủ cửa hàng Mike 's Ski & Sport.
Tindera: Có đúng là Michael đã mua một chiếc Porche trước cả khi ông ấy đủ tuổi lái xe?
Rubin: Michael đã mua nó giống như một vụ đầu tư với một người mà nó làm việc cùng. Chiếc xe này được để tại nhà cậu ấy. Khi Michael học lái xe, nó đã mua một chiếc Mitsubishi Eclipse. Chồng tôi và tôi đã đi cùng Michael để mua chiếc xe này. Và tôi chưa từng nghe thấy ai thỏa thuận như cách Michael làm. Một lần nữa, tôi không biết được điều đó đến từ đâu. Đó có thể là một tài năng trời phú.
Tindera: Michael có phải một sinh viên chăm chỉ?
Rubin: Tôi không thể nói Michael rất chăm chỉ. Khi học trung học, Michael đã điều hành 3 cửa hàng - hai ở nơi chúng tôi sống và một cái từng phá sản tại Albany.
Tindera: Điều đó nghe có vẻ giống như bà và chồng của mình rất ủng hộ việc theo đuổi kinh doanh của Michael?
Rubin: Nó phụ thuộc vào từng giai đoạn cụ thể. Chúng tôi không phản đối, nhưng chúng tôi luôn muốn Michael đặt việc học tập lên hàng đầu. Và cả những công việc gia đình, Nhưng thật khó để Michael giao việc điều hành các cửa hàng cho người khác,
Tindera: Michael đã bỏ Đại học Villanova chỉ sau một thời gian ngắn phải không thưa bà?
Rubbin: Michael không muốn học đại học. Sau học kỳ đầu tiên, Michael nói với chúng tôi rằng nó không dám chắc sẽ tiếp tục ở lại trường. Vì vậy, nó sẽ thấy thoải mái hơn nếu được tự trả tiền học phí cho học kỳ thứ hai. Và Michael đã bỏ học chỉ vài tuần sau đó.
Tindera: Bà đã phản ứng như thế nào trước tình huống đó?
Rubin: Tôi không tức giận. Michael là đứa trẻ đại diện cho việc "Đại học không phải cho tất cả mọi người."
=>Doanh nhân gốc Việt Michelle Phan và hành trình xây dựng công ty 500 triệu đô